Lại một đêm mùa đông cô lẻ. Chợt nhớ "Con đường mùa đông" của PusKin, bài thơ đã theo gót tôi suốt một quãng đường dài. Tôi nhìn thấy bóng dáng mình trong đó. Nhịp điệu bài thơ như tiếng vó ngựa đều đều, nhẹ nhàng đưa tôi vào thế giới thi ca. Ở đó tôi tìm thấy sự đồng cảm và tôi biết hồn mình không đơn côi.
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua
Buồn dải ánh vang lai láng
Trên cánh đồng buồn giăng xa
Trên con đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết
Như nỗi buồn nặng đìu hiu
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta
Ôi, buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhina, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm
Sầu lắm. Nhina, đường xa vắng
Ngủ quyên, bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng
(Người dịch: Thuý Toàn)
1 nhận xét:
Quỳnh Dung nói...
2! Đã lâu rồi mình không vào blog hôm nay vô tình vào và thấy comment bạn để lại tuy đã lâu lắm rồi nhưng mình cũng rất vui. Thấy bạn cũng giống mình đều có cảm hứng đặc biệt với thơ của Puskin vậy chắc bạn cũng biết bài "Vô tình" chứ. Bài thơ đó đơn giản mà thấm thía lắm.^^!