
Sáng nay, vừa ra được khỏi chăn thì đã nghe mọi người trong xóm trọ bàn tán xôn xao về chuyện rét mướt. Chợt nhận ra cái giá lạnh của mùa đông đã thực sự bước qua đây. Không như thời gian trước khi bước ra giảng đại học, tôi chẳng hề có hứng thú gì với cái giá lạnh này, tôi không ề muốn chào đón những cơn giá lạnh của mùa đông bước qua đời tôi nữa.
Vào đại học, như người ta vẫn nói, đó là bước ngoặt cuộc đời đối với mỗi người. Và với tôi cũng vậy. Hai chữ đại học đã biến đổi quá nhiều thứ trong cuộc đời tôi, mà điều dễ nhận ra là danh sách những thứ tôi ghét, những thứ tôi sợ, tôi cảm thấy ám ảnh lại ngày càng dài ra. Đó là dấu ấn của những thất bại đầu đời
Khi tôi còn bé, và cả thời phổ thông, bao giờ tôi cũng mong đợi và chào đón mùa đông về. Vì nhiều thứ, có thể là do mùa hè quê tôi quá khắc nghiệt, cũng có thể đơn giản chỉ là do tôi sẽ được diện bộ áo ấm mới để khoe với bạn bè. Cái giá rét cảu mùa đông về cũng là tết sắp đến. Tôi bao giờ cũng mong đến tết, kể cả bây giờ. Cũng có thể lúc đó tôi có thiện cảm với mùa đông. Mùa đông gắn với tôi nhiều kỷ niệm đẹp thời thơ bé.

Nhưng một mùa đông Hà Nội đã tàn nhẫn thay đổi tất cả những khái niệm ấy trong tôi. Một đợt lạnh kéo dài với cái rét đến cắt da cắt thịt. Một mùa đông lạnh đơn độc nơi xứ người, sự căng thẳng của mùa thi cử, thất bại, khủng hoảng, street. Tất cả đã nhấn chìm tôi khỏi những náo nức thời thơ bé khi cái lạnh về.
Tôi ghét cái lạnh trên đất Hà thành, ghét sự u uất của mùa thu Hà Nội, ghét cảnh đông dài đi qua mà chẳng có lấy một hạt mưa. Chúng ăn cạn sức sống trong tôi. Tôi mong chúng qua thật nhanh…thật nhanh.
Giờ đây, tôi chỉ mong chờ nắng ấm và mưa xuân trở về.
Khi tôi còn bé, và cả thời phổ thông, bao giờ tôi cũng mong đợi và chào đón mùa đông về. Vì nhiều thứ, có thể là do mùa hè quê tôi quá khắc nghiệt, cũng có thể đơn giản chỉ là do tôi sẽ được diện bộ áo ấm mới để khoe với bạn bè. Cái giá rét cảu mùa đông về cũng là tết sắp đến. Tôi bao giờ cũng mong đến tết, kể cả bây giờ. Cũng có thể lúc đó tôi có thiện cảm với mùa đông. Mùa đông gắn với tôi nhiều kỷ niệm đẹp thời thơ bé.

Nhưng một mùa đông Hà Nội đã tàn nhẫn thay đổi tất cả những khái niệm ấy trong tôi. Một đợt lạnh kéo dài với cái rét đến cắt da cắt thịt. Một mùa đông lạnh đơn độc nơi xứ người, sự căng thẳng của mùa thi cử, thất bại, khủng hoảng, street. Tất cả đã nhấn chìm tôi khỏi những náo nức thời thơ bé khi cái lạnh về.
Tôi ghét cái lạnh trên đất Hà thành, ghét sự u uất của mùa thu Hà Nội, ghét cảnh đông dài đi qua mà chẳng có lấy một hạt mưa. Chúng ăn cạn sức sống trong tôi. Tôi mong chúng qua thật nhanh…thật nhanh.
Giờ đây, tôi chỉ mong chờ nắng ấm và mưa xuân trở về.
0 nhận xét: