Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhat ki. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhat ki. Hiển thị tất cả bài đăng
Có ai đó đã nói "chia li là sầu bi", không hiểu với những người ta thì thế nào nhưng với tôi thì đúng đến từng xentimet. Mọi cuộc cuộc chia ly dù là hiển nhiên và binh thường nhất, cũng để lại trong sâu thẳm tâm hồn một nỗi buồn mênh mang. Muôn loài trên thế gian này sinh ra đều được tự nhiên ban cho khả năng thích nghi với hoàn cảnh, Những sự biến lặp lại nhiều lần có thể sẽ trở nên một sự kiên bình thường. Nhưng với tôi, cảnh chia ly có lặp lại hàng nghìn lần đi chăng nữa cũng không làm mờ đi những cảm xúc như buổi ban đầu. Có thể trong vị trí của một người ra đi sẽ khác, bởi họ đang đón chờ những điều mới lạ ở phía trước. Sự tò mò khiến người ta hứng thú. Nhưng sợ nhất lại là khi ta ở lại – làm thân người đưa tiễn. Mới đó còn vui vẻ thôi, nay lại fải trở về trong sự trống vắng. Bỗng dưng giật mình nhận ra mình lại trở về với sự đơn độc - buồn man mác. Muốn chạy theo để tìm đến với niềm vui mà không thể. Tôi sợ nó và tôi căm ghét nó. Nhưng làm sao tránh được đây. Đáng thương cho những con người đơn côi nơi đất khách và đáng thương hơn cho những kẻ sinh ra đã mang tâm hồn đa cảm.
Bạn về nơi xa, mịt mù theo dòng ngừơi xuôi ngược. Cố ngoái theo mà mất dấu. Lủi thủi một mình, ta buồn bã quay trở về với ngôi nhà không mang hơi ấm của sự thân quen. Thấy mệt mỏi và chán ngán, không dấu nổi một tiếng thở dài. Ta lại mơ trở về với những khoảnh khắc vui tươi, sôi nổi một thời ta đã qua - nơi ta có bạn bè thân thiết, nơi ta được thoải mái dãi bày, và nơi đó ta được sưởi ấm bằng tình bằng hữu chân thành.
Như thế là ta lại hoài niệm. Chia ly và hoài niệm có lẽ là hai ngưòi bạn đã thân quen từ ngàn kiếp trước. Nếu chia ly như là khi khi ta ôm giấc ngủ đông dài thì hoài niệm là nguồn dinh dưỡng mà ta đã kiếm tìm và tích ghóp của cả một quãng đường đã đi qua, nguồn dinh dưỡng giúp ta vượt qua dc mùa đông lạnh giá và thiếu hẳn nguồn sống của sự sinh sôi.
Phải chăng đây là những ngày của mùa đông cuộc đi ta sao. Ta vẫn ở tuổi 19 thôi mà - tuổi xuân đấy, tuổi của sự sinh sôi đấy chứ? nhẽ ra đây là lúc ta tích ghóp được nhiều nguồn dinh dưỡng nhất chứ. Sao lại thế này nhỉ ??? Vì mảnh đất ta đang đứng quá khô cằn hay vì thân ta lưòi vận động đây. Có lẽ chỉ tại một cơn gió đông vô tình lạc ngang qua khiến ta hồn ta lạnh. Ta chưa kịp chuẩn bị gì cả và ta co ro trong sự rét mướt.
Nhưng nắng ấm rồi sẽ đến. Ta tin vào điều đó. Có lẽ sẽ muộn hơn so với lệ thường và có thể ngày mai ta vẫn còn fải co ro, nhưng ắt hẳn rồi ta cũng sẽ được sưởi ấm trở lại. Sớm hay muộn, ta cũng sẽ nhóm lại ngọn lửa đã nguội lạnh trong lòng. Ta đang chuẩn bị cho ngày đó. Sẽ sớm thôi và ta đang đợi lửa.
-->Read More...


Giáng sinh đã đi qua được gần một ngày nhưng giờ đây mới có thời gian hưởng cái niềm vui của ngày lễ noen. Hôm qua khắp nơi náo nức chào đón cái ngày chúa ra đời. Còn mình, vẫn phải ngồi cặm cụi với mớ sách vở để cố vớt vát chút ít kiến thức cho buổi thi ngày mai. Không đến xem được cảnh lễ Noen ở nhà thờ, không xem được không khí noen qua internet, đến mức cũng không nhắn tin trả lời bạn bè được vì đang bận.
Làm bài thi xong lúc hơn 2h chiều, từ lúc đó trong mình mới thực sự có không khí của Noen. Bài làm tiếng Nga có vẻ khả quan hơn mình mong đợi. Cái hương vị ngọt ngào của trận bóng Việt Nam-Thái Lan hôm qua có lẽ lan tỏa sang mình. Một chiến thắng không thể ngờ tới. Tất nhiên, Việt Nam chiến thắng là do nỗ lực. còn mình…chủ yếu là do may mắn.. Nhưng không sao, như ông huấn luyện viên Calisto đã nói, “mọi nhà vô địch đều phải nhờ đến sự may mắn…”.
Bước ra khỏi phong thi với tâm trạng phấn chấn, lên xe buýt, mở máy MP3 đón giáng sinh của riêng mình với bài hát Coming home for Christmas. Âm điệu du dương, vừa nhẹ nhàng vừa sôi nổi của bài hát cùng không khí nhộn nhịp trên đường đã khiến mình cảm nhận được một niềm vui, một sự thoải mái thực sự. Ít khi mình có được cảm giác nhẹ nhàng như thế. Bỏ lại sau lưng là niềm vui, trước mặt cũng là niềm vui khi sẽ có một bữa tiệc nhỏ cùng bạn bè vào buổi tối. Thật là tuyệt. Như vậy là đã có một giáng sinh vui rồi.
Nhưng thực ra thì, một ngày lễ Noen chẳng có gì cả cũng không làm mình phải buồn hay nghĩ ngợi gì. Vì Noen thì có liên quan gì đến mình đâu. Không theo đạo, không tin vào chúa, chẳng có gì ràng buộc mình với cái ngày lễ này cả. Mình đã có tết nguyên đán rồi mà. Tết nguyên đán mới thực sự là ngày lễ lớn của mình, là nét văn hóa mang tâm hồn Việt. Còn Noen, thực ra chỉ là một nét văn hóa Âu châu, đã được Việt hóa. Người Việt mình tiếp thu cái gì cũng mau, đặc biệt là những gì dành cho hưởng thụ và nghỉ ngơi.
Mà tội gì lại không tiếp thu chứ nhỉ, cuộc sống là hưởng thụ mà. Con người ta lao động để làm gì, phấn đấu để làm gì nếu như không phải để có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vậy cuộc sống tốt đẹp đo bằng cái gì, bằng tiền ư, thật ngớ ngẩn, tiền mãi mãi chỉ là công cụ. Sự hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Và niềm vui, sự hưởng thụ sẽ mạng lại hạnh phúc. Bởi vậy, dù ngắn ngủi, cũng hãy cố hưởng thụ những thú vui của cuộc đời.
-->Read More...


Hôm nay, thử vào lại Blogger tự dưng lại vào được. Chẳng hiểu mấy ông VNPT làm ăn kiểu gì nữa. Chẳng biết có thọ không đây. Hay là được ba hôm lại đóng cửa tiếp. Chán mấy ông này thật.
Bây giờ chẳng biết nên đầu tư cho 360 hay Blogger nữa. 360 thì chạy rù rờ như máy kéo. Nhưng được cái đầu vào khá ổn định, lại dễ giao lưu. Còn Blogger thì chuyên nghiệp hơn, tất nhiên cũng phức tạp và khó làm hơn. Nhưng ngán nhất là tương lai của nó, bị chặn đứng lúc nào ko hay. Như thế thì phí công vô cùng.
Thôi, quyết định tạm gác Blogger lại đã. Chờ đợi một thời gian xem tình hình thế nào. Bây giờ đầu tư cho 360. Sau này tính tiếp.
-->Read More...



Khà khà, vậy là cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ, thấy thoải mái quá, như vừa trút được gánh nặng trên lưng. Bấy giờ có thời gian ngồi viết Blog thế này là tốt rồi. Cũng may là mình được giao cho nhiệm vụ khá nhẹ nhàng là viết phần mở đầu và kết luận chứ làm phần trình tự thì toi mất. Cả ngày đi chơi, chẳng có chút tài liệu nào, kiến thức thì hầu như cũng không có. Thế mà 9h mới bắt đầu làm thì chắc sáng mai mới xong nổi. Chắc rồi cũng căng thẳng thần kinh mà tổn thọ thôi. Chỉ thấy tội nghiệp Phương Anh phải cặm cụi làm từ mấy ngày hôm nay, bây giờ vẫn chưa xong, đáng tiếc là không giúp gì được. Chắc tối nay mình sẽ thức cho đến khi bạn ấy làm bài xong. Dù sao khi thấy nick mình sáng thì cô ấy cũng đỡ thấy tủi thân là đang lủi thủi làm bài tập nhóm một mình. Dù sao sớm mai mình cũng dậy muôn. Mà sớm mai PA lại còn phải dậy sớm, đi in, đóng bìa nộp bài nữa chứ. Chà, phải công nhận bạn ấy làm việc khỏe thật, mình thật sự cũng thấy nể. Mà cũng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại vào nhóm mình, một cái nhóm kém cỏi nhất lớp, quy tụ những học sinh lười học và điểm kém. Rồi PA sẽ còn phải vất vả nhiều đây. Thế mà mình khen mãi cũng không chịu nhận. Đóng ghóp nhiều thế nhưng chưa bao giờ thấy kêu ca, phàn nàn hay trách cứ ai. Đúng là một cô gái giỏi giang,khiêm tốn và dàu lòng độ lượng. Đó có lẽ là ánh sáng rực rỡ duy nhất mà mình có thể thấy được khi vô tình rơi tõm vào cái hố đất tối tăm này. Dù sao mình cũng còn một chút may may mắn. Cô ấy sẽ là động lực, là nguồn ánh sáng le lói để đưa những con người yếu ớt của cái nhóm 3 này ra khỏi đường hầm tối tăm. Mình nghĩ vậy và hi vọng như vậy. Cô ấy thực sự rất đáng khâm phụcĐây là lần đầu tiên mình viết về một cô gái với những dòng đầy thiện cảm như thế này, và đặc biệt hơn nữa, hoàn toàn là của lý trí chứ không phải của con tim. Hình như, cô ấy là người con gái thứ ba mà mình nhắc tới trong NK, rất may là không dây dưa gì đến chuyện tình cảm như hai người con gái trước đây.Có lẽ mình đã đủ lớn để tìm thấy những nguồn cảm hứng khác ngoài tình cảm yêu đương.
Trời lại đang mưa. Tối nay lại có được một giấc ngủ tuyệt vời nữa rồi.
-->Read More...


Hà Nội, ngày 28/10/2007

Chị Vân quý mến!

Hôm qua mới mang được máy tính về nhà, bây giờ mới có thời gian đọc được thư của chị. Ngại viết thư tay trả lời quá mà chị cũng ko biết đọc mail nên Tùy post lên Blog luôn để chị đọc cho tiện.

Giờ đây T mang nhiều cảm xúc lắm.Nhưng nhìn chung là buồn, một nỗi buồn hoàn toàn trong sáng thôi, không kèm theo sự chán chường đâu nhung không hiểu sao vẫn thốt ra một tiếng thở dài. Mới đi chưa lâu mà đã có nhiều thay đổi quá rồi nhỉ. Phải chăng cuộc sống mới - cuộc sống của chính chúng ta đã thực sự bắt đầu. Nó khiến Tuỳ phải suy nghĩ nhiều. Không hiểu là đáng vui hay đáng buồn nữa. Cuộc sống vô tư thời học sinh đã qua đi rồi sao? Tuỳ biết đó là một điều tất yếu nhưng ko nghĩ nó lai vụt qua nhanh như vậy. Thật sự thì thấy tiếc, và thấy quý trọng tất cả những giây phút đã qua, đặc biệt là lúc này.

Hi vọng là trong tất cả những người bạn của chúng ta và cả chính chúng ta nữa sẽ không ai đánh mất mình khi tìm một hướng đi cho bản thân.

Từ ngày ra đây đến giờ một tâm trạng cứ đeo đẳng Tuỳ đó là nỗi buồn. Hôm mới ra buồn lắm, đặc biệt là những đêm trời mưa. Ngồi một mình thấy cô đơn và trống vắng khủng khiếp. Nhất là hôm thằng Chương ke ra ấy. Thấy vui đuợc một tí thì đột nhiên nhận được tin nó chuyển đến ở kí túc. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Sáng hôm tiễn nó về trường, trời mưa lớn, chở nó ra xe buýt rồi về nhà trong mưa, mở cửa phòng vào nhà, chợt thấy hoang vắng và lạnh lẽo, thấy mình đang thực sự đơn độc. Muốn khóc nhưng không thể khóc lúc này và cũng không cho phép mình được khóc vì làm trai thì không muốn mềm yếu như vậy.

Trước đây Tuỳ thích sống một mình, luôn mơ tưởng đến một ngày sẽ có một không gian riêng nhưng cảnh sống ấy chẳng hề thú vị như Tuỳ tưởng, trái lại, rất tệ hại và Tuỳ bắt đầu hiểu đuợc giá trị của bạn bè, người thân, gia đình. Cuộc sống mà không có họ ở bên thì thật là tồi tệ.

Tùy đã cố gắng tìm mọi cách để thoát ra khỏi tình trạng này,nhưng không dễ chút nào. Tùy đã tham gia vào các hoạt động ngoại khóa ở hội đồng hương hay một số CLB ở trường. Vừa rồi T cùng mấy người nữa ở hội đồng hương đã tổ chức quên góp cho đồng bào lũ lụt ở tỉnh mình được hơn 3 triệu và rất nhiều đồ áo đấy. Tùy cũng tham gia chương trình văn nghệ của lớp. Ở nhà chẳng mấy khi dám hát trước đám đông, kể cả bạn bè thân thiết thế mà ra đây lại dám xung phong hát để dự thi vào chương trình của khoa-ngược đời thật. Ban đầu cũng chỉ định tham gia cho vui thôi,nếu hát thì hát tập thể,cũng không sợ. Ai ngờ chúng lại bắt hát song ca-thế mới đáng ngại chứ. Gần đến ngày thi, con bé đó nó bảo bỏ vì hát không hay cho lắm. Đúng hôm dự thi nó lại bảo hát, bực mình quá. Định chối nhưng lớp đã đăng kí rồi với lại đã chuẩn bị tất tần tật trang phục nên không chối được. Trong khí đó lời bài hát lại chưa thuộc-thế là từ chiều cho đến tối, đến khi thi cứ phải cố gắng học thuộc lời. Nhưng ồn với lại gấp rút quá nên dù đã thuộc rồi nhưng hát thỉnh thoảng lại quên. Thấy lo vô cùng. Khán giả thì ngồi dưới cũng đông,lỡ hát được nửa mà quên lời thì không biết chui mặt vô mô. Ai ngờ đến khi chuẩn bị ra hát thì mới có thông tin là không có đĩa-đĩa nhạc của bài hát ấy (chắc là do thằng mô đó cầm nhầm) thế là không phải hát nữa. Trời ơi, may quá đi mất, đúng là ông trời con phù hộ. Tùy mừng lắm nhưng không dám thể hiện ra mặt . Nhưng lớp nhà Tùy vẫn có tiết mục hài kịch tham gia vào chương trình. T cũng có đóng một vai phụ. Diễn có mấy phút mà chuẩn bị cho toát mồ hôi.Không hay lắm nhưng được cấy là vui vì chẳng mấy khi tập trung được bạn bè trong lớp tham gia một chương trình như thế này.

Tuy nhiên tất cả những việc ấy cũng chỉ đủ để bù lấp một khoảng thời gian trống nào đó thôi. Nó không thể nào khỏa lấp nỗi buồn đang chiếm hữu từng ngóc ngách trong thế giới tinh thần này. Ngồi một mình vẫn thấy buồn và trống vắng lắm, và cũng chẳng có ai để chia sẻ cả. Hình như cái tâm trạng ấy đã ăn sâu thành bản chất con người T rồi thì phải - Luôn là một kẻ đơn độc dù rằng vẫn có bạn bè thân thiết xung quanh đi chăng nữa. Không ai có thể hiểu được con người Tùy cả ngay cả chính bản thân mình:

Ta là một,là riêng là thứ nhất

Không ai làm bạn nổi cùng ta

Muốn giẫy dụa để thoát ra nhưng chưa thể thóat nổi. Có lẽ chỉ khi không còn một khoảng trống nào nữa trong khoảng thời gian của Tùy thì mới hết buồn được.

Về học tập thì bây giờ vẫn chưa thực sự ổn lắm. Học đại học khác học pt về tất cả các thứ, từ môn học cho đến phương pháp. Thời gian học không nhiều nhưng chương trình thì nặng và khó hiểu. Mình như con thuyền mới từ dòng sông trôi về biển lớn, ban đầu còn rất bỡ ngỡ và thật khó xác định nên phải đi như thế nào. Tất nhiên có lẽ rồi mọi thứ cũng sẽ ổn thôi nhưng cần có thời gian và chắc là còn nhiều thử thách.Trong lớp, bạn bè thì chơi với nhau cũng chỉ mang tính chất xã giao thôi, không vô tư và nghịch ngợm như thời c3 được.

Nghe chị kể thì ở nhà cũng chán quá nhỉ. Chị đi học xa thế thì vất vả thật. Còn chị Thùy suốt ngày ngồi ở nhà như thế thì chán là đương nhiên rồi. Nhưng Tùy vẫn tin mọi thứ rồi cũng sẽ qua:

Ví không có cảnh đông tàn

Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân.

Con đường tới đích càng gian nan thì niềm vui trong ngày chiến thắng càng được nhân lên. Mong cả hai người sẽ cố gắng để vượt qua tất cả. Tùy cũng đang cố gắng làm mọi việc để vượt qua tình trạng hiện thời. Dù phải nghe nhiều thông tin khiến mình không vui hay thất vọng nhưng vẫn cứ hãy tin vào một tương lai tươi sáng phía trước vì dù sao lòng tin và niềm hi vọng cũng giúp ta vượt qua được những nỗi buồn và lo lắng để bước tiếp. Cho Tùy gửi những lời này đến Vinh cọt nữa nhé.

Thôi, Tùy dừng lại ở đây thôi, Có lẽ hôm sau Tùy sẽ viết tiếp.

Chúc chị mọi điều tốt đẹp, chào chị

-->Read More...